Anh chàng có bệnh hay ghen
8
Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial

“Chúng ta ngủ thôi em!” Lục Hãn Thư ôm cô vào trong ngực, rảnh nhắm khía cạnh lại ngủ.Anh cảm thấy thật yên bình, nóng áp, an ninh khi được ôm cô ngủ vắt này, khuôn mặt của cô nhẹ dàng, ôm chặt eo anh, cả người dán liền kề vào ngực anh nhắm mắt ngủ.**Hôm sau, tia nắng mặt trời xuyên thấu qua mành cửa chiếu trực tiếp lên hai khuôn mặt ở bên trên giường, ngoài hành lang cửa số là music trong trẻo của cuộc sống đời thường truyền đến, chim hót líu lô hòa âm thuộc tiếng suối chảy róc rách, chăn bông đắp lên song thân thể đã rơi tuột xuống chóng một nửa.Diệp Hàm mùi hương nhăn khía cạnh cau mày, nhàn hạ mở mắt ra, tia nắng mặt trời chói mắt làm cô khẽ nheo lại, đang mong muốn trở mình thì phát hiện nay thân thể đã trở nên một cánh tay tráng kiện kìm chặt, cô bắt đầu bừng tỉnh, bất giác thẹn thùng đỏ mặt.Anh đương nhiên còn không thức dậy tuy nhiên vẫn ôm chặt cô vào lòng, cô bất chợt nhấc chân thì phát hiện nay cả nhị chân bản thân bị chân anh đè lên, cô cấp thiết cựa quậy nổi.Trong chăn cô từ từ dịch tay mang đến cổ tay anh, mong mỏi nhẹ nhàng dời đi nhưng mà bàn tay của bạn nào đó lại bất thần chuyển rượu cồn tới trước vùng ngực cô, lúc thì dịu dàng êm ả vuốt ve, thanh thanh xoa nắn, lúc lại tà ác thô bạo vân vê, nhào nặn không hoàn thành chỗ quyến rũ và mềm mại trước ngực cô.Càng ngày dần nhanh, càng ngày càng mạnh làm cho thân thể cô cùng theo cồn tác của tay anh cùng nhau đung đưa. Cô biết anh đã thức, đang muốn xoay đầu lại trừng đôi mắt với anh thì lại bị anh hôn mang hôn bỏ lên cổ, tiếp nối ngậm lấy vành tai của cô nữa.Kiểu trêu chơi đó không tồn tại một xíu như thế nào là nhẹ nhàng hay dịu dàng cả, tạo cho cô bước đầu thở dốc, anh nghiêng tín đồ đè lên thân cô, nhì tay vòng qua trước ngực ráng lấy chỗ mượt mà của cô, hâm mộ mà vuốt ve, thường xuyên xoa xoa nắn nắn không thích buông tay. Cơ thể cô truyền đến cảm giác trang bị thể bên dưới thân anh đã không hoàn thành bành trướng, rửa xát vào da thịt cô, tra cứu kiếm huyệt hễ của riêng rẽ nó để cơ mà phát tiết.Tay anh di chuyển từ ngực xuống dưới bụng cô, lướt xuống phía dưới dưới, len lỏi vào nơi bốn mật của cô, tay anh cuồng dã vào thân thể ấy, khiến cô cảm tưởng như bao gồm một trận gió sẽ không hoàn thành thổi cuộn phía bên trong hạ thể mình, cô trở yêu cầu yếu ớt mềm nhũn, ko nhịn nổi dục vọng đang chiếm lấy mình.Sau kia Lục Hãn Thư đem toàn thân mà ước ao cô, đi vào tận chỗ sâu độc nhất vô nhị trong tín đồ cô, một trận kịch liệt qua đi, cả hai căng thẳng mệt mỏi nằm lại trên giường bên nhau thở hổn hển. Đợi cho đến lúc anh cùng cô bình phục quay lại anh mới cẩn thận quan gần kề cô, thân thể cô đầy đặn, nở nang mà cực kì xinh đẹp, tinh tế. Đầu ngón tay anh yêu thích dao hễ ở mỗi một chỗ trên bạn cô một giải pháp nhẹ nhàng, đủng đỉnh rãi.Một lần lại một lần anh ko nhịn được mà mong cô tuy nhiên đã mệt chết đi được. Nhưng mà cô so với anh cực kì hấp dẫn, chỉ tách đi một giây là bắt đầu nhớ cô, anh đề xuất ôm chặt cô, giành lấy cô mới rất có thể khống chế ngọn lửa cháy lan tỏa ra cỏ dại.Diệp Hàm mùi hương ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng ngạc nhiên anh trường đoản cú phía sau ôm lấy cô, để cô ngã trở về ngực anh, khuôn ngực quyến rũ và mềm mại trắng như tuyết của cô đè gần kề ngay lồng ngực của anh, cô ao ước rời khỏi, tránh đi tuy thế anh lại đi thừa trớn, lập cập đổi bốn thế, khẽ cúi đầu cơ mà ngang ngược ngậm lấy nhụy hoa đỏ hồng như anh đào trước ngực cô, cắn, gặm, mút như nhau một đứa con nít.Tay của cô dịu dàng đặt trên mặt anh, rồi gửi sang sau ót anh khẽ xoa xoa. Anh quan sát cô nhưng vẫn tiếp tục ôm ấp chỗ mềm mịn và mượt mà ướt át bên trên ngực cô. Anh khẽ hôn, khẽ liếm, khẽ ngửi, từng điểm kích thích hợp cô.“Chúng ta tránh giường.” Cô luân chuyển người, toan định rời đi, cũng chính vì mình chủ động như vậy nhưng xấu hổ, đỏ khía cạnh ngượng ngùng.“Không muốn!” Anh phán, lại kéo fan cô vào trong ngực mình, “Không biết trên sao, còn muốn tiếp tục với em, họ tiếp tục đi, được không?”“Nhưng mà…” Cô rất có thể cảm nhận thấy sự cuồng bạo, mạnh mẽ của anh tại vị trí sâu tốt nhất trong khung người cô, thiệt lâu chưa có thuyên giảm, đau cùng dưới hạ thể tạo nên cô chần chừ.“Chúng ta ở cùng mọi người trong nhà một ngày nữa đi, được ko em?” Anh y như đứa trẻ, ôm cô, mè nheo cầu xin.Cô bất đắc dĩ gật đầu đồng ý một cái, sau đó bao phủ lấy cổ anh, lạ bị anh đợt tiếp nhữa đè áp trên giường…Thật không ăn uống không uống, tự sáng mang đến tối, kéo dài suốt một ngày đến lúc trời buổi tối sầm lại anh bắt đầu ôm bụng than đói. Anh ôm cô đi rửa ráy rửa sạch mát sẽ, sau đó cả hai mới đi ra ngoài.Trong phòng ăn, tiếng bầy vi-ô-lông gảy chầm chậm rãi làm cho người ta cảm giác vui thích.Bữa buổi tối đã thừa giờ từ bỏ lâu, hai tín đồ ngồi đối lập nhau, sững sờ nhìn hoa đăng ngoài cửa sổ.Tầm đôi mắt Lục Hãn Thư bất giác lại trở về trên mặt của cô, mặc dù không trang điểm cơ mà nhan sắc của cô nếu đối với tiên nàng giáng è cổ thì vẫn rộng một bậc.Mái tóc quyến rũ bung xõa ngang vai, chân mày lá liễu, lông mi cong dài, đằng sau là đôi mắt to tròn đen láy láy mà lại sáng ngời, chủ yếu điều này khiến cho cô thêm lém lỉnh, nghịch ngợm, mẫu mũi cao xinh xắn, còn có đôi môi đỏ mọng như anh đào kia, cô khẽ nâng cằm để ý nhìn quanh đó cửa sổ. Thật là đáng yêu và dễ thương làm sao! tạo cho anh say mê ngắm nhìn mãi ko thấy chán.“Tiểu Hương…” Anh không nhịn được khẽ hotline tên cô.Cô xoay đầu lại quan sát anh, thanh thanh một câu, “Hử?”“Chúng ta duy nhất định đề xuất yêu nhau mãi mãi!” Anh cụ lấy tay cô đang đặt lên mặt bàn.“Ừ.” Cô ngoan ngoãn đồng ý một cái.“Anh sẽ trả tiền viện phí tổn của bà ngoại rồi, vì thế em đừng lo ngại gì nữa, sau này đừng thao tác làm việc quá vất vả cơ mà để cho bản thân phải mệt mỏi.” Anh mỉm cười nói.“Không được, em vẫn ước ao trả lại tiền mang đến anh.” Cô mở to nhì mắt nhấp lên xuống đầu.“Em là bạn nữ của anh, chúng ta còn bắt buộc so đo phần lớn thứ kia sao?”“Nhưng mà…”Tay Diệp Hàm Hương chợt bị anh bắt lấy, cô đưa góc nhìn anh, anh dịu nhàng phủ nhận một cái.“Vậy… Em buộc phải làm thay nào nhằm đền đáp anh?” Từ bé dại cô đã là người khá đầy đủ nợ ai dòng gì, bất cứ là vật hóa học hay tình nghĩa, nếu gồm thì cô vẫn tìm mọi bí quyết báo đáp, bất kỳ là bằng phương pháp gì, bởi vậy thì cô mới an lòng được.Lấy một lấy ví dụ như khi còn bé, một dì láng giềng cạnh nhà mang đến cô loại bánh ngọt, cô sẽ từng ngày quét sân hỗ trợ cho dì ấy, kết luận người khác đối giỏi với cô một, cô sẽ báo đáp lại mười.“Sau này phải dữ thế chủ động hôn anh nhiều hơn.” Lục Hãn Thư tiến tới trước phương diện cô, vơi giọng nữ tính nói.“Cái này…” Cô đỏ mặt, rũ đôi mắt xuống.“Thế nào? ko muốn?” Anh khiêu khích, vươn tay thế cằm cô, tỉ mỉ ngắm nhìn và thưởng thức đôi môi mọng nước như anh đào của cô.Cô thật sư sợ anh sẽ không kìm lòng được nhưng hôn lên môi cô, “Rất nhiều người đang chú ý đó!” Cô khẽ mở miệng, dịu giọng nhắc nhở anh.“Mặc kệ!”Anh kề gần kề mặt tới, hôn cô, dìu dịu mút song môi và lắng đọng kia, tiếp đến buông lỏng cô ra.“Bụng em tất cả phải khôn cùng đói không?” Anh thân mật hỏi.“Không sao, nhưng trong tương lai em không nên cùng anh…” Cô đang ý muốn nói cùng với anh rằng về sau không nên cùng nhau cuồng loạn triền miên cả ngày đến nỗi không ăn cơm đúng bữa, nhưng tự dưng ý thức được nói như vậy quá thẳng thừng, bất giác đỏ mặt.Lúc này những món ăn uống được đem lên, quan sát mấy món ăn ngon mắt bên trên bàn, cô nở nụ cười không thể rạng ngời hơn cùng với anh.Vừa ăn uống vừa thì thầm phiếm, cuối cùng cả hai cũng đã lấp đầy bụng.“Chúng ta trở về, thường xuyên làm đi!” Lục Hãn Thư tiến tới tai cô, vơi giọng nói.“Anh!” Cô trừng mắt nhìn anh, lừng chừng nên nói chiếc gì.“Đi thôi.” Anh nắm tay cô trở về phòng khách sạn.“Đừng về chống sớm như vậy được không?” Diệp Hàm hương ở phía sau anh, hốt nhiên dừng bước.“Vậy em mong mỏi đi đâu?” Anh xoay đầu lại, mới phát hiện tại cô nhỏ yếu bởi vậy đứng trước phương diện anh, anh vươn tay kéo cô vào ngực mình.“Em muốn đi dạo với anh một chút, chiêm ngưỡng cảnh vật đẹp xung quanh.” Cô ngẩng đầu lên, tay chỉ ra rằng hướng rừng cây nhỏ, khu vực đó ánh trăng biệt lập lay cồn lòng người.“Được, tuy vậy mà…”Không hóng anh nói không còn câu cô sẽ nhón chân lên, để một nụ hôn vơi lên phương diện anh.Đây là lần thứ nhất cô dữ thế chủ động hôn anh, tuy chỉ là 1 trong nụ hôn dịu nhàng lại sở hữu phần ngượng ngùng mà lại anh cảm xúc thật new lạ, thật sự có tác dụng tim anh rung động.Đến lượt cô hấp dẫn tay anh đi vào khu rừng rậm nhỏ, ánh trăng xuyên thấu qua ngọn cây tạo ra các bóng cây lan tràn bên trên nền đất, không khí bao phủ khá lạnh, tiếng côn trùng rền vang trong bụi cỏ.“Em không sợ hãi sao? vị trí này tối black như mực.” Lục Hãn Thư hiếu kỳ nhìn cô gái bé dại trước mặt.“Ừ.” Cô quay đầu lại quan sát anh, mỉm cười nhạt một tiếng, “Bởi vì có anh sống đây vì thế em không sợ.”“Haha, nếu như anh hù dọa em thì sao?” Anh cười nói.“Em đang liền kêu cứu, cơ hội đó sẽ sở hữu người cho tới bắt anh, haha.” Cô ngửa đầu mỉm cười một tiếng, một màn tê lại xung khắc sâu vào đầu anh.Lục Hãn Thư kìm lòng ko đặng mà thu hút cô, điên loạn hôn lên môi cô, tay lại ban đầu chạy loạn trên bạn cô.“Đừng… Anh chắc hẳn rằng không hy vọng ở ngay khu vực này kia chứ…” Diệp Hàm hương bị anh cuồng loạn hôn, không có cách như thế nào nói thêm gì nữa, tay anh đã nâng một bên vai áo của cô ấy xuống, đầu vai mịn màng của cô trưng bày ra kế bên không khí, anh vẫn điên cuồng đưa tay dò xét bên phía trong áo của cô.Nụ hôn của anh đưa xuống cổ của cô, cằm của cô bỏ lên trên bả vai anh, nhị tay cô cũng ôm chặt hông của anh.“Hãn Thư, bọn họ trở về đi, được không?” Cô sốt ruột nhìn sau lưng anh, bao gồm một bóng black mờ mờ ảo ảo khu vực phía rừng cây, trong lòng bắt đầu có chút hại sợ.Anh thủng thẳng dừng cồn tác, bổ sung lại quần áo xốc xếch cho cô, tiếp đến cùng cô trở về.“Hãn Thư, có fan ở phía sau cứ theo bọn chúng ta.” Cô cách nhanh về phía trước, cầm ý hù dọa Lục Hãn Thư.“Ừ, bên cạnh đó đó là Hồng Y nữ quỷ, đang đuổi theo bọn chúng ta.” Lục Hãn Thư cũng cụ ý phối hợp với cô, nói cứ như là thật vậy.“Thật sao?” Diệp Hàm hương nhắm hai mắt lại, đấm đá lên cả khối đá trên đường, vẫn cắm đầu chạy.“Anh hù dọa em thì được gì chứ? Vẫn đã đuổi theo kìa!” Lục Hãn Thư sinh hoạt phía sau cô, vẫn cứ thổi phồng số đông chuyện, nhìn tầm dáng cô bị dọa mang đến kêu khổng lồ oa oa kia, anh thiệt nhịn không được mong muốn cười to.Rốt cuộc cũng chạy về được tới khu suối nước nóng, Diệp Hàm hương vẫn không tồn tại quay đầu lại. Đến cửa phòng khách sạn, cô tựa vào trước cửa, Lục Hãn Thư hiếu kỳ muốn hỏi cô hôm nay thế nào, đột cô xoay đầu lại thè lưỡi kém ma làm mặt xấu hù dọa anh.Bộ dáng kia nào bao gồm cái gì kinh sợ đâu chứ, anh không nhịn được bật cười trước vóc dáng dễ thương kia của cô, vươn tay ôm lấy phương diện cô.Diệp Hàm Hương chủ động vươn tay ôm hông của anh, từng bước một từng bước mở cửa phòng phía bên trong rồi lui về phía sau, kéo anh mang đến mép giường, cô nằm ngã xuống, anh cũng bị cô kéo mang lại trước mặt.Bọn họ sát nhau trong gang tấc, cô ngửa đầu hôn lên môi anh, nhìn dáng vẻ vụng về, ngây ngô của cô ấy lại làm cho anh rất vui thích. Anh khống chế sự cuồng loạn muốn hôn cô để ngắm cái dáng vẻ này của cô, ao ước tiếp tục thưởng thức kỹ thuật hôn ‘cao siêu’ này của cô.“Không giỡn nữa, em đi tắm trước.” Cô bỗng đẩy anh ra, vực dậy đi về phía chống tắm.“Chúng ta tắm bình thường đi.” Anh vậy cổ tay cô, đôi mắt sáng ngời quan sát cô say đắm, cả hai cùng cả nhà đi tới phòng tắm.Dưới ánh đèn màu cam nhạt êm dịu, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, cô cố vòi sen phun lên trên người anh, trong nháy mắt áo xống anh đang ướt sũng hết.“Cô gái nhỏ tuổi này hay thật!”
Bạn đang xem: Anh chàng có bệnh hay ghen
Cô vậy một tay của anh ý từ từ đưa tới trước phương diện mình, thừa cơ hội anh ko đề phòng cần sử dụng sức cắn một cái rõ đau.“A!” Anh hét lên vì quá đau.Diệp Hàm Hương hả giận buông tay anh ra, ko thèm để ý tới anh, tuy nhiên ở khóe đôi mắt đã tất cả một chiếc nước lấp lánh lung linh chảy xuống, nước mắt khá lành rét mướt trượt dọc qua làn tóc thướt tha của cô.“Tiểu Hương, em khóc sao?” Anh ngồi dậy, hiếu kỳ nhìn cô.“Em ghét anh!” Cô giận dữ ngồi dậy, cầm chiếc gối nện liên tục vào đầu anh.“Tiểu Hương, sao vậy em?” Anh quan sát cô bội phản ứng cực kỳ kịch liệt như vậy, dẫu vậy vẫn chần chừ phải có tác dụng sao, đầu óc trong thời gian ngắn hơn trống rỗng.“Em ghét anh…” Cô vểnh đôi môi hết sức uất ức, từng giọt từng giọt nước đôi mắt không kết thúc chảy xuống tương tự chuỗi ngọc trai bị đứt đoạn rơi xuống đất.“Xin lỗi em, là lỗi của anh, đó là lỗi của anh!” Anh ôm cô vào ngực, “Anh không bao giờ… sẽ không khi nào nói đùa do vậy nữa!”Lục Hãn Thư áy náy, ăn năn hận vô cùng, anh chưa từng nghĩ cô gái này lại mong muốn manh, yếu ớt như vậy. Cô đã mang hết dũng khí để đi về phía anh, còn anh lại thổ lộ một lời vui chơi nhưng không khác gì đâm cô một nhát, tổn thương mang đến cô.“Em hy vọng về nhà…” Nước đôi mắt vẫn rơi lã chã, cô uất ức nói.“Sau này, nơi ở của anh ấy cũng đó là nhà của em. Tiểu Hương, anh ko bao giờ… đã không khi nào làm mang lại em khổ sở, gian khổ nữa. Đừng khóc nữa, được không em?” Anh ôm khung hình trơn bóng của cô, dìu dịu lau nước mắt bởi vì cô.“Sau này, ví như anh không hề yêu em, ko cần phải lạnh nhạt với em, chỉ cần nói trực tiếp với em được không?” Cô ngấc đầu nhìn anh mà khẩn cầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương.“Anh không thể không yêu thương em, ko thể không tồn tại em được, đứa đần độn này!” Lục Hãn Thư nhéo mũi cô, cô nín khóc rồi mỉm cười, “Vậy… bọn họ tiếp tục được không?”Thân thể của cô hình như có ma lực, lần nữa gợi cảm anh, anh ngắm nhìn và thưởng thức đường cong khung hình mê bạn của cô, tiếp tục hôn lên môi cô.Đầu lưỡi anh nạy mở hàm răng của cô, hai vị giác quấn quít, bàn tay trượt xuống ngực cô, cô rốt cuộc bắt buộc kìm chế mà ôm siết lấy cổ anh, cùng rất anh dây dính ở phổ biến một chỗ.Anh tách hai chân cô ra, đem vật đang căng cứng hướng về phía nơi tư mật của cô, da thịt tiếp xúc da thịt, song đường thể bám chặt không một vết nứt như thể cả hai mong muốn hòa thông thường thành một, trong anh gồm em, vào em có anh, tuy hai cơ mà như một. Giờ hai bộ phận âu yếm nhau thuộc tiếng thở hổn hển của người lũ ông, nương theo đó là tiếng khóc thét của thiếu nữ làm cho người khác nghe được yêu cầu đỏ phương diện ngượng ngùng.…*Sau vài lần, rút cuộc cũng xong. Anh thả lỏng cô, đem mình rút khỏi cơ thể cô, thở ra một tương đối nặng nề.Xem thêm: Triệu Chứng Bệnh Mất Ngủ - Nguyên Nhân, Triệu Chứng Và Cách Chẩn Đoán

“Chúng ta ngủ thôi em!” Lục Hãn Thư ôm cô vào trong ngực, rảnh nhắm khía cạnh lại ngủ.Anh cảm thấy thật yên bình, nóng áp, an ninh khi được ôm cô ngủ vắt này, khuôn mặt của cô nhẹ dàng, ôm chặt eo anh, cả người dán liền kề vào ngực anh nhắm mắt ngủ.**Hôm sau, tia nắng mặt trời xuyên thấu qua mành cửa chiếu trực tiếp lên hai khuôn mặt ở bên trên giường, ngoài hành lang cửa số là music trong trẻo của cuộc sống đời thường truyền đến, chim hót líu lô hòa âm thuộc tiếng suối chảy róc rách, chăn bông đắp lên song thân thể đã rơi tuột xuống chóng một nửa.Diệp Hàm mùi hương nhăn khía cạnh cau mày, nhàn hạ mở mắt ra, tia nắng mặt trời chói mắt làm cô khẽ nheo lại, đang mong muốn trở mình thì phát hiện nay thân thể đã trở nên một cánh tay tráng kiện kìm chặt, cô bắt đầu bừng tỉnh, bất giác thẹn thùng đỏ mặt.Anh đương nhiên còn không thức dậy tuy nhiên vẫn ôm chặt cô vào lòng, cô bất chợt nhấc chân thì phát hiện nay cả nhị chân bản thân bị chân anh đè lên, cô cấp thiết cựa quậy nổi.Trong chăn cô từ từ dịch tay mang đến cổ tay anh, mong mỏi nhẹ nhàng dời đi nhưng mà bàn tay của bạn nào đó lại bất thần chuyển rượu cồn tới trước vùng ngực cô, lúc thì dịu dàng êm ả vuốt ve, thanh thanh xoa nắn, lúc lại tà ác thô bạo vân vê, nhào nặn không hoàn thành chỗ quyến rũ và mềm mại trước ngực cô.Càng ngày dần nhanh, càng ngày càng mạnh làm cho thân thể cô cùng theo cồn tác của tay anh cùng nhau đung đưa. Cô biết anh đã thức, đang muốn xoay đầu lại trừng đôi mắt với anh thì lại bị anh hôn mang hôn bỏ lên cổ, tiếp nối ngậm lấy vành tai của cô nữa.Kiểu trêu chơi đó không tồn tại một xíu như thế nào là nhẹ nhàng hay dịu dàng cả, tạo cho cô bước đầu thở dốc, anh nghiêng tín đồ đè lên thân cô, nhì tay vòng qua trước ngực ráng lấy chỗ mượt mà của cô, hâm mộ mà vuốt ve, thường xuyên xoa xoa nắn nắn không thích buông tay. Cơ thể cô truyền đến cảm giác trang bị thể bên dưới thân anh đã không hoàn thành bành trướng, rửa xát vào da thịt cô, tra cứu kiếm huyệt hễ của riêng rẽ nó để cơ mà phát tiết.Tay anh di chuyển từ ngực xuống dưới bụng cô, lướt xuống phía dưới dưới, len lỏi vào nơi bốn mật của cô, tay anh cuồng dã vào thân thể ấy, khiến cô cảm tưởng như bao gồm một trận gió sẽ không hoàn thành thổi cuộn phía bên trong hạ thể mình, cô trở yêu cầu yếu ớt mềm nhũn, ko nhịn nổi dục vọng đang chiếm lấy mình.Sau kia Lục Hãn Thư đem toàn thân mà ước ao cô, đi vào tận chỗ sâu độc nhất vô nhị trong tín đồ cô, một trận kịch liệt qua đi, cả hai căng thẳng mệt mỏi nằm lại trên giường bên nhau thở hổn hển. Đợi cho đến lúc anh cùng cô bình phục quay lại anh mới cẩn thận quan gần kề cô, thân thể cô đầy đặn, nở nang mà cực kì xinh đẹp, tinh tế. Đầu ngón tay anh yêu thích dao hễ ở mỗi một chỗ trên bạn cô một giải pháp nhẹ nhàng, đủng đỉnh rãi.Một lần lại một lần anh ko nhịn được mà mong cô tuy nhiên đã mệt chết đi được. Nhưng mà cô so với anh cực kì hấp dẫn, chỉ tách đi một giây là bắt đầu nhớ cô, anh đề xuất ôm chặt cô, giành lấy cô mới rất có thể khống chế ngọn lửa cháy lan tỏa ra cỏ dại.Diệp Hàm mùi hương ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng ngạc nhiên anh trường đoản cú phía sau ôm lấy cô, để cô ngã trở về ngực anh, khuôn ngực quyến rũ và mềm mại trắng như tuyết của cô đè gần kề ngay lồng ngực của anh, cô ao ước rời khỏi, tránh đi tuy thế anh lại đi thừa trớn, lập cập đổi bốn thế, khẽ cúi đầu cơ mà ngang ngược ngậm lấy nhụy hoa đỏ hồng như anh đào trước ngực cô, cắn, gặm, mút như nhau một đứa con nít.Tay của cô dịu dàng đặt trên mặt anh, rồi gửi sang sau ót anh khẽ xoa xoa. Anh quan sát cô nhưng vẫn tiếp tục ôm ấp chỗ mềm mịn và mượt mà ướt át bên trên ngực cô. Anh khẽ hôn, khẽ liếm, khẽ ngửi, từng điểm kích thích hợp cô.“Chúng ta tránh giường.” Cô luân chuyển người, toan định rời đi, cũng chính vì mình chủ động như vậy nhưng xấu hổ, đỏ khía cạnh ngượng ngùng.“Không muốn!” Anh phán, lại kéo fan cô vào trong ngực mình, “Không biết trên sao, còn muốn tiếp tục với em, họ tiếp tục đi, được không?”“Nhưng mà…” Cô rất có thể cảm nhận thấy sự cuồng bạo, mạnh mẽ của anh tại vị trí sâu tốt nhất trong khung người cô, thiệt lâu chưa có thuyên giảm, đau cùng dưới hạ thể tạo nên cô chần chừ.“Chúng ta ở cùng mọi người trong nhà một ngày nữa đi, được ko em?” Anh y như đứa trẻ, ôm cô, mè nheo cầu xin.Cô bất đắc dĩ gật đầu đồng ý một cái, sau đó bao phủ lấy cổ anh, lạ bị anh đợt tiếp nhữa đè áp trên giường…Thật không ăn uống không uống, tự sáng mang đến tối, kéo dài suốt một ngày đến lúc trời buổi tối sầm lại anh bắt đầu ôm bụng than đói. Anh ôm cô đi rửa ráy rửa sạch mát sẽ, sau đó cả hai mới đi ra ngoài.Trong phòng ăn, tiếng bầy vi-ô-lông gảy chầm chậm rãi làm cho người ta cảm giác vui thích.Bữa buổi tối đã thừa giờ từ bỏ lâu, hai tín đồ ngồi đối lập nhau, sững sờ nhìn hoa đăng ngoài cửa sổ.Tầm đôi mắt Lục Hãn Thư bất giác lại trở về trên mặt của cô, mặc dù không trang điểm cơ mà nhan sắc của cô nếu đối với tiên nàng giáng è cổ thì vẫn rộng một bậc.Mái tóc quyến rũ bung xõa ngang vai, chân mày lá liễu, lông mi cong dài, đằng sau là đôi mắt to tròn đen láy láy mà lại sáng ngời, chủ yếu điều này khiến cho cô thêm lém lỉnh, nghịch ngợm, mẫu mũi cao xinh xắn, còn có đôi môi đỏ mọng như anh đào kia, cô khẽ nâng cằm để ý nhìn quanh đó cửa sổ. Thật là đáng yêu và dễ thương làm sao! tạo cho anh say mê ngắm nhìn mãi ko thấy chán.“Tiểu Hương…” Anh không nhịn được khẽ hotline tên cô.Cô xoay đầu lại quan sát anh, thanh thanh một câu, “Hử?”“Chúng ta duy nhất định đề xuất yêu nhau mãi mãi!” Anh cụ lấy tay cô đang đặt lên mặt bàn.“Ừ.” Cô ngoan ngoãn đồng ý một cái.“Anh sẽ trả tiền viện phí tổn của bà ngoại rồi, vì thế em đừng lo ngại gì nữa, sau này đừng thao tác làm việc quá vất vả cơ mà để cho bản thân phải mệt mỏi.” Anh mỉm cười nói.“Không được, em vẫn ước ao trả lại tiền mang đến anh.” Cô mở to nhì mắt nhấp lên xuống đầu.“Em là bạn nữ của anh, chúng ta còn bắt buộc so đo phần lớn thứ kia sao?”“Nhưng mà…”Tay Diệp Hàm Hương chợt bị anh bắt lấy, cô đưa góc nhìn anh, anh dịu nhàng phủ nhận một cái.“Vậy… Em buộc phải làm thay nào nhằm đền đáp anh?” Từ bé dại cô đã là người khá đầy đủ nợ ai dòng gì, bất cứ là vật hóa học hay tình nghĩa, nếu gồm thì cô vẫn tìm mọi bí quyết báo đáp, bất kỳ là bằng phương pháp gì, bởi vậy thì cô mới an lòng được.Lấy một lấy ví dụ như khi còn bé, một dì láng giềng cạnh nhà mang đến cô loại bánh ngọt, cô sẽ từng ngày quét sân hỗ trợ cho dì ấy, kết luận người khác đối giỏi với cô một, cô sẽ báo đáp lại mười.“Sau này phải dữ thế chủ động hôn anh nhiều hơn.” Lục Hãn Thư tiến tới trước phương diện cô, vơi giọng nữ tính nói.“Cái này…” Cô đỏ mặt, rũ đôi mắt xuống.“Thế nào? ko muốn?” Anh khiêu khích, vươn tay thế cằm cô, tỉ mỉ ngắm nhìn và thưởng thức đôi môi mọng nước như anh đào của cô.Cô thật sư sợ anh sẽ không kìm lòng được nhưng hôn lên môi cô, “Rất nhiều người đang chú ý đó!” Cô khẽ mở miệng, dịu giọng nhắc nhở anh.“Mặc kệ!”Anh kề gần kề mặt tới, hôn cô, dìu dịu mút song môi và lắng đọng kia, tiếp đến buông lỏng cô ra.“Bụng em tất cả phải khôn cùng đói không?” Anh thân mật hỏi.“Không sao, nhưng trong tương lai em không nên cùng anh…” Cô đang ý muốn nói cùng với anh rằng về sau không nên cùng nhau cuồng loạn triền miên cả ngày đến nỗi không ăn cơm đúng bữa, nhưng tự dưng ý thức được nói như vậy quá thẳng thừng, bất giác đỏ mặt.Lúc này những món ăn uống được đem lên, quan sát mấy món ăn ngon mắt bên trên bàn, cô nở nụ cười không thể rạng ngời hơn cùng với anh.Vừa ăn uống vừa thì thầm phiếm, cuối cùng cả hai cũng đã lấp đầy bụng.“Chúng ta trở về, thường xuyên làm đi!” Lục Hãn Thư tiến tới tai cô, vơi giọng nói.“Anh!” Cô trừng mắt nhìn anh, lừng chừng nên nói chiếc gì.“Đi thôi.” Anh nắm tay cô trở về phòng khách sạn.“Đừng về chống sớm như vậy được không?” Diệp Hàm hương ở phía sau anh, hốt nhiên dừng bước.“Vậy em mong mỏi đi đâu?” Anh xoay đầu lại, mới phát hiện tại cô nhỏ yếu bởi vậy đứng trước phương diện anh, anh vươn tay kéo cô vào ngực mình.“Em muốn đi dạo với anh một chút, chiêm ngưỡng cảnh vật đẹp xung quanh.” Cô ngẩng đầu lên, tay chỉ ra rằng hướng rừng cây nhỏ, khu vực đó ánh trăng biệt lập lay cồn lòng người.“Được, tuy vậy mà…”Không hóng anh nói không còn câu cô sẽ nhón chân lên, để một nụ hôn vơi lên phương diện anh.Đây là lần thứ nhất cô dữ thế chủ động hôn anh, tuy chỉ là 1 trong nụ hôn dịu nhàng lại sở hữu phần ngượng ngùng mà lại anh cảm xúc thật new lạ, thật sự có tác dụng tim anh rung động.Đến lượt cô hấp dẫn tay anh đi vào khu rừng rậm nhỏ, ánh trăng xuyên thấu qua ngọn cây tạo ra các bóng cây lan tràn bên trên nền đất, không khí bao phủ khá lạnh, tiếng côn trùng rền vang trong bụi cỏ.“Em không sợ hãi sao? vị trí này tối black như mực.” Lục Hãn Thư hiếu kỳ nhìn cô gái bé dại trước mặt.“Ừ.” Cô quay đầu lại quan sát anh, mỉm cười nhạt một tiếng, “Bởi vì có anh sống đây vì thế em không sợ.”“Haha, nếu như anh hù dọa em thì sao?” Anh cười nói.“Em đang liền kêu cứu, cơ hội đó sẽ sở hữu người cho tới bắt anh, haha.” Cô ngửa đầu mỉm cười một tiếng, một màn tê lại xung khắc sâu vào đầu anh.Lục Hãn Thư kìm lòng ko đặng mà thu hút cô, điên loạn hôn lên môi cô, tay lại ban đầu chạy loạn trên bạn cô.“Đừng… Anh chắc hẳn rằng không hy vọng ở ngay khu vực này kia chứ…” Diệp Hàm hương bị anh cuồng loạn hôn, không có cách như thế nào nói thêm gì nữa, tay anh đã nâng một bên vai áo của cô ấy xuống, đầu vai mịn màng của cô trưng bày ra kế bên không khí, anh vẫn điên cuồng đưa tay dò xét bên phía trong áo của cô.Nụ hôn của anh đưa xuống cổ của cô, cằm của cô bỏ lên trên bả vai anh, nhị tay cô cũng ôm chặt hông của anh.“Hãn Thư, bọn họ trở về đi, được không?” Cô sốt ruột nhìn sau lưng anh, bao gồm một bóng black mờ mờ ảo ảo khu vực phía rừng cây, trong lòng bắt đầu có chút hại sợ.Anh thủng thẳng dừng cồn tác, bổ sung lại quần áo xốc xếch cho cô, tiếp đến cùng cô trở về.“Hãn Thư, có fan ở phía sau cứ theo bọn chúng ta.” Cô cách nhanh về phía trước, cầm ý hù dọa Lục Hãn Thư.“Ừ, bên cạnh đó đó là Hồng Y nữ quỷ, đang đuổi theo bọn chúng ta.” Lục Hãn Thư cũng cụ ý phối hợp với cô, nói cứ như là thật vậy.“Thật sao?” Diệp Hàm hương nhắm hai mắt lại, đấm đá lên cả khối đá trên đường, vẫn cắm đầu chạy.“Anh hù dọa em thì được gì chứ? Vẫn đã đuổi theo kìa!” Lục Hãn Thư sinh hoạt phía sau cô, vẫn cứ thổi phồng số đông chuyện, nhìn tầm dáng cô bị dọa mang đến kêu khổng lồ oa oa kia, anh thiệt nhịn không được mong muốn cười to.Rốt cuộc cũng chạy về được tới khu suối nước nóng, Diệp Hàm hương vẫn không tồn tại quay đầu lại. Đến cửa phòng khách sạn, cô tựa vào trước cửa, Lục Hãn Thư hiếu kỳ muốn hỏi cô hôm nay thế nào, đột cô xoay đầu lại thè lưỡi kém ma làm mặt xấu hù dọa anh.Bộ dáng kia nào bao gồm cái gì kinh sợ đâu chứ, anh không nhịn được bật cười trước vóc dáng dễ thương kia của cô, vươn tay ôm lấy phương diện cô.Diệp Hàm Hương chủ động vươn tay ôm hông của anh, từng bước một từng bước mở cửa phòng phía bên trong rồi lui về phía sau, kéo anh mang đến mép giường, cô nằm ngã xuống, anh cũng bị cô kéo mang lại trước mặt.Bọn họ sát nhau trong gang tấc, cô ngửa đầu hôn lên môi anh, nhìn dáng vẻ vụng về, ngây ngô của cô ấy lại làm cho anh rất vui thích. Anh khống chế sự cuồng loạn muốn hôn cô để ngắm cái dáng vẻ này của cô, ao ước tiếp tục thưởng thức kỹ thuật hôn ‘cao siêu’ này của cô.“Không giỡn nữa, em đi tắm trước.” Cô bỗng đẩy anh ra, vực dậy đi về phía chống tắm.“Chúng ta tắm bình thường đi.” Anh vậy cổ tay cô, đôi mắt sáng ngời quan sát cô say đắm, cả hai cùng cả nhà đi tới phòng tắm.Dưới ánh đèn màu cam nhạt êm dịu, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, cô cố vòi sen phun lên trên người anh, trong nháy mắt áo xống anh đang ướt sũng hết.“Cô gái nhỏ tuổi này hay thật!”